ĐÊM VALENTINE SÀI GÒN NHỚ EM
Thơ: Nguyễn Thiều Minh
Nhạc: Mai Hoài Thu
Kính mời quý ACE yêu Thơ Nhạc cùng thưởng thức:
(Midi)
Bài thơ 1: Đêm Valentine Sàigon, nhớ em
Tác giả: Nguyễn Thiều Minh
***
Đêm Saigon, đêm hâm nóng
về đây sau bao ngày mong đợi
lạc lõng giửa dòng cuồng lưu
chợt thấy mình như Lưu Nguyễn
cao ốc đêm mình ta nhìn xuống
cơn lũ đêm cuồng nhiệt
chảy ra biển vô thường!
ta ngồi đây bên ly café nhạt
nhớ em như chưa bao giờ nhớ
đêm Valentine "xứ người" nhớ em!
biết bao giờ ta trở lại
ôi quê hương bao cuộc đổi đời
giờ chỉ còn là âm hưởng
của cuộc tình thời ngây dại
14 tháng 2, 2011
Saigon giờ thành "xứ người"
sau ba mươi mấy năm biệt xứ
Nguyễn Thiều Minh
(Midi)
Lyrics: ĐÊM VALENTINE SÀI GÒN NHỚ EM
Đêm Valentine Sàigon, nhớ em,
Đêm Sàigon, đêm hâm nóng tình yêu,
Về đây sau bao ngày mong đợi,
Lạc lõng giữa dòng cuồng lưu…
Chợt thấy mình như Lưu Nguyễn,
Đêm, trên tầng cao ốc, mình ta nhìn xuống,
Cơn lũ đêm cuồng nhiệt,
Chảy ra biển vô thường!
Đường xưa, lối cũ ta tìm lại,
Dấu chân kỷ niệm đã mờ phai,
Ngày ta đi, mộng ước chơi vơi,
Đêm giã biệt lòng vời vợi sầu đau …
Níu tay em, kéo ngọn sóng cuồng,
Ta buông thả theo chân trời vô định,
Tình cuồng điên chợt thành hụt hẫng,
Em vẫn đó sao ta hoài mong...
Ta ngồi đây bên ly café nhạt,
Ta nhớ em như chưa bao giờ nhớ,
Đêm Valentine xứ người hắt hiu,
Biết bao giờ ta trở lại…
Ôi, quê hương bao cuộc đổi đời!
Giờ chỉ còn là dư âm mà thôi,dư âm ngày tháng cũ,
Thoáng hương xưa chợt ngây ngất lòng,
Mây dĩ vãng, kéo về thêm ray rứt,
Mảnh hình hài còn sót lại trong tim,
Vùi rất sâu chẳng thể nào nguôi quên….
Trả lại em mộng ước ban sơ,
Như tình mình ở tuổi ngây thơ,
Tạ ơn em phút xưa dâng hiến,
Mang tình anh về thuở ngu ngơ...
Đêm Sàigon, đêm hâm nóng tình yêu,
Về đây sau bao ngày mong đợi,
Lạc lõng giữa dòng cuồng lưu…
Chợt thấy mình như Lưu Nguyễn,
Đêm, trên tầng cao ốc, mình ta nhìn xuống,
Cơn lũ đêm cuồng nhiệt,
Chảy ra biển vô thường!
Đường xưa, lối cũ ta tìm lại,
Dấu chân kỷ niệm đã mờ phai,
Ngày ta đi, mộng ước chơi vơi,
Đêm giã biệt lòng vời vợi sầu đau …
Níu tay em, kéo ngọn sóng cuồng,
Ta buông thả theo chân trời vô định,
Tình cuồng điên chợt thành hụt hẫng,
Em vẫn đó sao ta hoài mong...
Ta ngồi đây bên ly café nhạt,
Ta nhớ em như chưa bao giờ nhớ,
Đêm Valentine xứ người hắt hiu,
Biết bao giờ ta trở lại…
Ôi, quê hương bao cuộc đổi đời!
Giờ chỉ còn là dư âm mà thôi,dư âm ngày tháng cũ,
Thoáng hương xưa chợt ngây ngất lòng,
Mây dĩ vãng, kéo về thêm ray rứt,
Mảnh hình hài còn sót lại trong tim,
Vùi rất sâu chẳng thể nào nguôi quên….
Trả lại em mộng ước ban sơ,
Như tình mình ở tuổi ngây thơ,
Tạ ơn em phút xưa dâng hiến,
Mang tình anh về thuở ngu ngơ...
Bài thơ 1: Đêm Valentine Sàigon, nhớ em
Tác giả: Nguyễn Thiều Minh
***
Đêm Saigon, đêm hâm nóng
về đây sau bao ngày mong đợi
lạc lõng giửa dòng cuồng lưu
chợt thấy mình như Lưu Nguyễn
cao ốc đêm mình ta nhìn xuống
cơn lũ đêm cuồng nhiệt
chảy ra biển vô thường!
ta ngồi đây bên ly café nhạt
nhớ em như chưa bao giờ nhớ
đêm Valentine "xứ người" nhớ em!
biết bao giờ ta trở lại
ôi quê hương bao cuộc đổi đời
giờ chỉ còn là âm hưởng
của cuộc tình thời ngây dại
14 tháng 2, 2011
Saigon giờ thành "xứ người"
sau ba mươi mấy năm biệt xứ
Nguyễn Thiều Minh
No comments:
Post a Comment